Làm việc ác dù nhằm báo thù vẫn phải gánh nghiệp báo
Lời răn của Đức Phật về nghiệp báo phải gánh vì làm việc ác, cho dù chỉ nhằm báo thù người xử tệ với mình, rất ý nghĩa để chúng sinh lấy đó làm gương.
Đức Phật từng giảng rằng, Ngài không phải Chúa tạo ra muôn loài và cũng từng phải trả nghiệp báo. Bản thân tiền kiếp trước khi đắc chính quả viên mãn, Đức Phật vẫn là một người trần mắt thịt như bao người khác. Điều khác biệt duy nhất của Ngài đối với chúng sinh là đã ngộ được chân lý, khai mở trí huệ trong vũ trụ này để viên mãn và đắc chính quả.
Trong tiền kiếp từ hằng xa xưa về trước, Đức Phật từng tạo nghiệp và phải chịu nghiệp báo vô cùng khổ sở và tại một buổi thuyết Pháp ở Ấn Độ cổ lúc còn tại thế, Ngài đã giảng cho chúng tăng câu chuyện tiền kiếp của mình như sau:
Từ lâu lắm rồi tại Ấn Độ cổ đại có một vị trưởng tôn, con trai duy nhất của ông ấy sốt cao, tình trạng rất nguy kịch. Khi đó trong thành có một thần y rất giỏi có thể trị bách bệnh. Vị trưởng tôn đã tới gặp thần y và nhờ ông ấy cứu con trai mình: “Xin thần y hãy cứu mạng con tôi, tôi sẽ biếu ngài rất nhiều vàng bạc châu báu”. Thần y nghe xong bèn đồng ý và trị bệnh cẩn thận cho con trai trưởng tôn.
Quả nhiên người này dần khỏi bệnh. Nhưng trưởng tôn kia lại nuốt lời vì tiếc của nên đã không thực hiện lời hứa với thần y. Sau đó con trai ông ta lại mắc trọng bệnh, trưởng tôn này lại dùng kế cũ tới van xin và hứa chắc rằng sẽ không như lần trước mà bội ước. Tuy nhiên sau khi con trai khỏi bệnh, ông ta vẫn không thể từ bỏ lòng tham để thực hiện lời hứa của mình. Đến lần thứ ba người con trai này đổ bệnh, vị trưởng tôn tiếp tục tới van cầu thần y. Tuy nhiên lần này thần y đã mất hết niềm tin vào lời hứa của ông ta. Vị thần y nghĩ rằng trưởng tôn coi thường và muốn giễu cợt mình nên càng tức tối. Vì thế dù nhận lời trị bệnh cho người con trai trưởng tôn nhưng thần y đã dùng loại thuốc khác không có tác dụng trị bệnh mà còn hại người. Kết quả là người thanh niên đó vì không được cứu chữa nên đã qua đời mà không rõ nguyên nhân.
Đức Phật từng trả nghiệp báo nặng
Đức Phật dừng lại và giải thích: “Các vị có biết thần y và người con trai đó là ai không? Thần y chính là tiền kiếp của ta, còn người con trai của trưởng tôn chính là tiền kiếp của Đề-bà-đạt-đa (em họ của Đức Phật)”.
Ngài nói tiếp: “Vì ta tiền kiếp tạo nghiệp để con trai trưởng tôn mất mạng nên đã bị đày xuống địa ngục khi thác đi. Dưới đó ta phải trả nghiệp báo nặng vì tội sát nhân, bị ngâm vạc dầu suốt mấy ngàn năm, đau đớn khôn thấu. Rồi tiếp đó bị đày vào cửa súc sinh bị giết thịt nhiều lần, chuyển sinh thành ma đói, nỗi khống khổ ấy không thể tả bằng lời”.
“Tiền kiếp trước ta đã phạm ác và phải trả nghiệp báo nặng. Mãi về sau được chuyển sinh lại thành người, vẫn chịu cơn đau khớp, đau toàn thân do hậu quả của ngâm vạc dầu dưới địa ngục”.
Rồi Ngài nghiêm trang nói với chúng tăng: “Các vị nhìn ta hiện giờ đã là đấng Thế tôn ba cõi, xả bỏ mọi ác nghiệp và viên mãn. Thế nhưng hằng ức kiếp trước ta tạo nghiệp và vẫn phải chịu nghiệp báo, cho dù chỉ nhằm trả thù người đã xử tệ với mình. Bởi vậy các vị hãy ghi nhớ rằng, hành ác, cho dù vì bất kỳ mục đích gì, kể cả để báo thù người xử tệ với mình, con người vẫn sẽ phải chịu nghiệp báo nặng nề, chịu khổ sở khôn thấu”.
Lời răn của Đức Phật thật ý nghĩa, hướng thiện cho con người trong mọi hoàn cảnh, bởi vì có câu “hại người chính là hại mình”. Bất kể một người phạm phải điều ác nào, cho dù chỉ nhằm báo thù kẻ ác với mình, cuối cùng vẫn phải gánh nghiệp báo mình gây ra.
Theo MinhBao